Mãi lát sau, người phụ nữ không suy nghĩ nữa, đoán chừng thấy Tôn Vĩ đáng thương, thế là xin lỗi nói: “Tôi sẽ kiếm tiền, những gì ông từng cho tôi, và nợ mà ông trả giúp bố, tôi sẽ trả gấp bội. Xin lỗi, mấy năm nay tôi cảm thấy sống không bằng chết… Ông buông tha tôi đi.”
Tôn Vĩ không trả lời, yên lặng cúp máy, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
An Như Cố âm thầm lắc đầu, vợ Tôn Vĩ vô cùng xinh đẹp, ông ta thừa lúc vắng nhà hôi của, quả thật đúng là dưa xanh hái không ngọt…
Tôn Vĩ lấy lại tinh thần, hình như đã nghĩ thông suốt: “Đại sư, tôi biết rồi, khi trở về tôi sẽ ly hôn. Đứa trẻ đó tôi không giành nữa, để nó ở với bố mẹ ruột của mình đi.”
“Ông có thể mở lòng là tốt rồi. Cô ta không phải chính duyên của ông, 3 năm sau, ông sẽ gặp chính duyên của mình, đến lúc đó sẽ có một trai một gái.” An Như Cố dừng một chút, rồi bổ sung: “Là con ruột.”
Đây coi như là tin tốt trong vô số tin xấu.
Cuối cùng, Tôn Vĩ nở nụ cười: “Cảm ơn đại sư đã chỉ ra sai lầm, vậy… Vợ tôi và bạn trai cũ cô ấy thế nào?”
“Bọn họ là chính duyên của nhau, không giàu có như ông. Sau này sự nghiệp họ không thuận lợi, nhưng người hữu tình không sợ chết đói.”
Vợ ông ta tình nguyên sống khổ cực với người nghèo hơn mình, mà không muốn sống trong giàu có.
Tôn Vĩ cảm thấy khó chịu, cảm ơn An Như Cố rồi rời đi, bóng lưng tràn ngập tang thương.
…………………
Xế chiều, một chiếc xe sang đậu dưới chân núi Xuất Vân.
Một vị đeo mắt kính, dáng vẻ nho nhã lễ độ leo lên núi Xuất Vân. Khoảnh khắc nhìn thấy An Như Cố, anh ta kinh ngạc không thôi.
Vị đại sư này còn trẻ hơn so với anh ta tưởng tượng, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp. Nếu như chưa từng điều tra về cô, thậm chí anh ta nghĩ mình đã nhận lầm người.
Anh ta không dám khinh thường cô, tục ngữ có câu: Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ. Kẻ có danh trong thiên hạ đều không tầm thường. Đại sư trẻ tuổi như thế, đã nổi tiếng vô cùng trong phòng phú hào, nói là thiên tài trong thiên tài cũng chẳng đủ.
Sau khi bắt chuyện, anh ta lễ phép nói: “Đại sư, chủ tịch hy vọng ngài có thể giúp đỡ, phiền ngài đi với tôi một chuyến để xử lý chuyện này, được không?”
“Là ai?”
Thư ký Vương khó xử nói: “Không tiện nói lắm, có thể đến đó rồi nói được không?”
Ánh mắt An Như Cố trong veo, bình tĩnh nói: “Nói thẳng không được gì, che che giấu giấu.”
Mời cô ra ngoài, ngay cả thân phận cũng chẳng thèm nói, không có thành ý, cô lười đi.
Thư ký Vương thấy thái độ cô kiên quyết như thế, đành nói: “Là chủ tịch Hứa - Hứa Hàn.”
Anh ta nghĩ rằng An Như Cố sẽ giật mình, dù sao tên tuổi Hứa Hàn hệt như sét đánh ngang tai.
Nhưng An Như Cố thật sự không biết đây là ai, cô đâu có lăn lộn trong thương trường. Bình thường cô quan tâm nhất chính là mấy quyển sách của mình, nào có tâm tư để ý đến thành phố này có bao nhiêu phú hào, rồi mấy phú hào này tên gì?
Thư ký Vương thấy mặt đối phương không đổi sắc, đành phải lúng túng giải thích cho An Như Cố về chủ của mình: “Hứa Hàn tiên sinh là người giàu nhất Nam Kinh.”
Nam Kinh là thành phố lớn, người giàu nhất Nam Kinh tài sản khổng lồ, ngay cả bảng xếp hạng toàn quốc thì Hứa Hàn cũng lọt top.
Điều khiến thư ký Vương không thể tưởng tượng được là, An Như Cố vẫn bình tĩnh, thậm chí dáng vẻ chẳng thèm quan tâm, tên tuổi người giàu nhất thành phố chẳng quan trọng bằng sách cổ cô đang cầm trong tay.
“Ừm, tôi biết rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký Vương không dám nghĩ nhiều, thành thật trả lời: “Ngài Hứa dạo gần đây mắc quái bệnh, bỗng nhiên già đi rất nhiều, đến bệnh viện cũng không thể chữa khỏi. Cho nên tôi chúng tôi cảm thấy có lẽ đã trúng tà. Đại sư, cô có thể giúp được không? Chủ tịch có nói, chỉ cần cô chữa được quái bệnh của ông ấy, sẽ thanh toán 50 triệu thù lao cho cô.”
Anh ta nói rất nhỏ, giọng điệu uyển chuyển vô cùng. Nếu như chuyện Hứa tiên sinh bị bệnh, giới truyền thông biết được, như vậy giá cổ phiếu của công ty sẽ bị ảnh hưởng, cho nên ban đầu mới giấu diếm.
Tiền thù lao 50 triệu tệ rất cao, đây là chủ tịch định giá cái mạng của mình.
An Như Cố suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý: “Được.”
Thư ký Vương thấy cô đồng ý, cảm thấy vui vẻ nói tiếp: “Vậy kính nhờ đại sư. À phải rồi, ngài Hứa triền miên trên giường bệnh, chúng tôi cực kỳ lo lắng cho cơ thể ông ấy. Vì để mau chóng giải quyết chuyện này, chúng tôi không chỉ mời ngài, mà còn mời những người khác nữa, xin ngài thứ lỗi.”
“Mặc kệ chuyện này có giải quyết được hay không, chúng tôi đều sẽ trả phí đi lại 1 triệu cho ngài.”
An Như Cố gật đầu: “Không sao.”
Mặc dù giới huyền học có quy tắc, một nơi không thể nhờ hai người, nhưng cô có thể thông cảm cho người nhà, khi họ lo lắng đến tính mạng của người bệnh.